Để thực sự "giải mã" được Indochine, chúng ta cần quay về cội nguồn, vào thời kỳ mà những kiến trúc sư Pháp tiên phong đặt những bước chân đầu tiên trên dải đất này. Họ, những người có công khai phá và đặt nền móng quy hoạch cho các đô thị nghỉ dưỡng sau này như Đà Lạt hay Tam Đảo, đã đứng trước một thử thách lớn: làm sao để kiến tạo nên những công trình mang dấu ấn châu Âu nhưng vẫn hòa điệu với thổ nhưỡng và văn hóa phương Đông.
Linh hồn Lịch sử: Cuộc Giao thoa của những Nền văn minh
Và câu trả lời của họ chính là phong cách Đông Dương. Tên gọi "Indochine" (Indo - Ấn Độ, Chine - Trung Hoa) đã hé lộ triết lý ban đầu: một sự chắt lọc tinh hoa từ hai nền văn minh lớn bậc nhất châu Á. Trên nền tảng vững chãi của kiến trúc Cổ điển Pháp, họ đã khoác lên đó một tấm áo mới, với những chi tiết, họa tiết lấy cảm hứng từ nghệ thuật Ấn Độ và mỹ cảm tinh xảo của Trung Hoa, tạo nên một phong cách vừa uy nghi, vừa lạ lẫm, vừa sang trọng.
Nhưng Indochine sẽ không thể có một linh hồn sâu sắc và gần gũi đến vậy nếu thiếu đi dấu ấn Việt. Chính các kiến trúc sư Việt Nam thế hệ sau, bằng tài năng và tình yêu văn hóa dân tộc, đã thực sự "thổi hồn Việt" vào phong cách này. Họ đã đưa vào đó những họa tiết gần gũi và đầy ý nghĩa như hoa sen, chim hạc, trống đồng; tôn vinh những vật liệu bản địa mộc mạc như mây tre đan, gốm sứ... Biến Indochine từ một phong cách du nhập trở thành một di sản thẩm mỹ của riêng người Việt.